Thể loại: xuyên qua thời không, điền văn, thanh mai trúc mã, nông thôn dã quả, cận đại
Độ dài: 167 chương
Nguồn edit:
bui48.wordpress.com
FB: For 绿枢 – Green Shu LVF
Dịch: Bụi
Văn Án:
Truyện nằm trong series “Thời gian chiều tà” của Lục Xu
Bên cạnh bạn có một ai như thế này không: diện mạo xinh đẹp, được bề trên yêu chiều, từ nhỏ đến lớn đều là công chúa nhỏ trong nhà, từ khi sinh ra đã giống như cầm được một bộ bài tốt. Nhưng người cầm được bộ bài tốt này lại tự chuốc phiền phức đánh bộ bài tốt đó chẳng ra gì, khiến người cầm được bộ bài xấu hận không thể đoạt bài qua giúp cô ấy đánh bộ bài tốt dù nhắm mắt đánh cũng không nên thua ấy.
Lâm Tố Mỹ chính là người cầm được bộ bài tốt, còn Tống San là người cầm được bộ bài xấu ước ao ghen tị với Lâm Tố Mỹ. Đợi có một ngày Tống San không ước ao ghen tị với Lâm Tố Mỹ, hơn nữa còn đồng cảm với Lâm Tố Mỹ vì đã đánh bộ bài tốt đó chẳng ra gì, ấy là khi cô đã biến thành Lâm Tố Mỹ.
May mắn là bấy giờ, Lâm Tố Mỹ vẫn cầm được một bộ bài tốt.
Tống San vất vả mãi cuối cùng cũng đánh xong ván bài xấu trong tay, chuẩn bị kết hôn, sinh con. Kết quả.
Quay lại từ đầu, cô đã biến thành Lâm Tố Mỹ có bộ bài tốt trong tay?
Ván bài xấu tuy có xấu thật, nhưng cô không chê mà!
Biến thành công chúa nhỏ xinh đẹp được mọi người yêu chiều, Tống San bày tỏ: cô không quen!
Thế này là muốn cô học xem nằm cũng thắng là thế nào ư?
Tốm Tắc:
Lâm Tố Mỹ trọng sinh vào nhà họ Lâm, có chục ông anh trai và một bà chị gái mà thôi. Gia tộc có 4 anh em, bác cả Lâm là đội trưởng đội sản xuất nông thôn. Ông là một người dứt khoát, có khả năng thuyết phục mọi người, biết cách sắp xếp tổ chức công việc cả một thôn. Nhà bác hai có học thức, nhưng sống không phóng khoáng, biết thu vén cho riêng mình nhưng hơi tinh tướng. Nhà chú út lại lười biếng, tuy không đến mức để cả nhà nuôi nhưng hay dựa dẫm. Nhà Lâm Tố Mỹ là nhà chú ba Lâm, bố mẹ cô đều không quá giỏi giang, nhưng được nết chịu thương chịu khó. Tuy nhà họ không được ông bà nội giúp đỡ nhiều, thêm nữa mẹ cô luôn ấm ức trong lòng từ lúc còn sống chung với ông bà, nhưng nhà họ vẫn sống khá yên phận trước khi cơn gió thay đổi ập đến.
Lâm Tố Mỹ muốn thành đạt nhờ con đường đi học, cô tận hưởng cuộc sống được đại gia đình yêu thương, kết bạn học hành, vào đại học.
Tạ Trường Du là một cậu nhóc có đầu óc rất nhạy bén, từ ban đầu chỉ với tay nghề săn bắt thú, sau đó bắt đầu buôn bán làm ăn, cậu cứ từ từ đi theo những thay đổi của thời cuộc trở thành người dẫn dắt hội anh em trong thôn đi làm ăn lớn nhưng anh lại không thích đi học.
Bác cả Lâm là ông đội trưởng biết thu vén cho cả xóm làng, tích cực động viên những điều tốt đẹp.
Bố mẹ Lâm Tố Mỹ hơi thiếu tự tin, trong lòng vẫn ấm ức từ cuộc sống chung ngày trước nên bà mẹ cô đôi khi tranh cãi, thậm chí mắng chửi những hàng xóm nhiều chuyện.
Trích đoạn:
Khi Lâm Tố Mỹ xin nghỉ, làm thủ tục xong xuôi và sắp rời đi, Tạ Trường Du vẫn không vui.
Bởi vì Chu Mậu Xuyên cũng cùng xuất ngoại.
Đối với việc này, Lâm Tố Mỹ bày tỏ mình hết cách. Cô xuất ngoại đi con đường bên nhà máy dệt, còn Chu Mậu Xuyên muốn xuất ngoại thì dẫu sao cũng có chuyện mà bản thân anh ta cần làm, dù gì cô cũng không thể đòi không đi cùng đúng không?
Đương nhiên, Tạ Trường Du không gây sự vô lý, anh chỉ không nở một nụ cười nào mà thôi.
“Không phải anh đến tiễn em đâu, anh đến sân bay ngắm thôi, dù sao anh cũng chưa thấy máy bay bao giờ.” Tạ Trường Du nói như thế.
Lâm Tố Mỹ: …
“Thật sự không phải đến tiễn em đâu. Chỉ đến ngắm máy bay thôi, nói không chừng ngày nào đó anh cũng có thể ngồi trên chiếc máy bay như vậy ấy chứ.”
Lâm Tố Mỹ: …
Lâm Tố Mỹ kéo Tạ Trường Du sang một bên, Tạ Trường Du liếc xéo cô.
Sau khi đến sân bay, Tạ Trường Du chẳng buồn nhìn Chu Mậu Xuyên cái nào, như thể dùng hành động này chứng minh anh không hề đặt người đó vào mắt.
“Em sắp ra nước ngoài rồi, anh không có gì muốn dặn dò em à?”
“Không.”
“…”
Tạ Trường Du: “Anh phải tự dặn dò bản thân lúc bạn gái không ở đây phải ăn ngon ngủ kĩ, nhất định đừng có cảm thấy mất mát khi trông thấy mấy đôi tình nhân ăn cơm ở nhà ăn, nhất định đừng nhớ đến bản thân mình lẻ loi cô độc khi trông thấy từng đôi tình nhân trên đường… cũng đừng hâm mộ mấy bạn học độc thân.”
“Không đúng, tại sao anh phải hâm mộ người độc thân?”
“Bởi vì người ta ăn cơm một mình đi đường một mình là chuyện hợp lý, mà anh rõ ràng không hợp lý nhưng lại giống họ.”
Lâm Tố Mỹ: “…”
Lâm Tố Mỹ vẫy tay. “Xích qua đây chút.”
“Làm gì? Em đừng có chắn anh, anh muốn ngắm máy bay.”
Lâm Tố Mỹ khẽ níu cổ anh rồi chạm nhẹ vào môi anh, sau đó mau chóng tách ra, cách xa anh một chút, còn nhìn ngó xung quanh xem có ai nhìn qua không. Nụ hôn kích động như vậy khiến cô bối rối không biết làm sao, đồng thời còn rất sợ hãi. Bởi vì khoảnh khắc vừa rồi, cô thật sự không nghĩ gì cả.
Cuối cùng Tạ Trường Du cũng nở một nụ cười. Thấy mặt cô đỏ lựng, anh đột nhiên ồ một tiếng. “Sao em còn đẹp hơn máy bay vậy nhỉ?”
Lâm Tố Mỹ: …
Tạ Trường Du: “Anh quyết định không ngắm máy bay nữa, bây giờ anh chỉ ngắm em thôi.”

PHẦN 1|Chương 1 - 24

PHẦN 2|Chương 25 - 40

PHẦN 3|Chương 41 - 50

PHẦN 4|Chương 51 - 60

PHẦN 5|Chương 61 - 70

PHẦN 6|Chương 71 - 80

PHẦN 7|Chương 81 - 95

PHẦN 8|Chương 96 - 105

PHẦN 9|Chương 106 - 115

PHẦN 10|Chương 116 - 125

PHẦN 11|Chương 126 - 135

PHẦN 12|Chương 136 - 145

PHẦN 13|Chương 146 - 155

PHẦN 14|Chương 156 - 167 *HOÀN*